Tí tách…. tí tách….
” 16 tháng 9, 2009
Người thương mến,
Nếu như anh không đến
Hôm nay trong vườn nhà
Sẽ đầy hối tiếc
Bởi vì xa trục thảo
Sẽ phí cả ngày hoa …. ”
Lâm Hi Ca dừng bút, bất chợt cảm thấy đau đầu. Cựa mình trong chăn, cô ngoảnh mặt về phía cửa sổ. Mưa vừa tạnh, ánh nắng vàng đã vội len lỏi qua tầng lá dày, sưởi ấm mảnh sân nhỏ.
11: 47 AM. Bát cháo bên bàn đã nguội từ lâu, bụng cô cũng đã réo từ nãy giờ. Nhưng cô không ăn nổi. Cơn đau đầu vẫn dội lên từng cơn theo nhịp tim bất ổn. Căn phòng ngập mùi thuốc sát trùng yên lặng như tờ. Không gian nhỏ bé và tẻ nhạt chẳng giúp cô khá hơn tí nào. Cau mày, cô nhướn người cố nhìn xuống khoảng sân nhỏ bé của bệnh viện Thân Ái, tìm kiếm vạt cỏ thân quen.
Khóm xa trục thảo đã bầu bạn cùng cô trong thời gian qua, giờ đang run rẩy theo từng đợt gió lạnh. Thế thôi, chắc chúng không còn cầm cự lâu hơn được nữa. Đã sang thu khá lâu rồi và cái rét của mùa đông đang đến gần. Đa số hoa trong vườn đã tàn và trở về với đất mẹ, nhưng vạt cỏ này vẫn giữ chút sắc xanh như còn lưu luyến nắng hè ấm áp.
” Cháo đã nguội rồi. Cháu muốn ăn thứ gì khác chứ? ” Cô Hà trên tay cầm bịch thuốc nhẹ nhàng bước đến bên giường. Là y tá của bệnh viện đã lâu, cô rất biết cách để giúp người bệnh cảm thấy vui vẻ hơn. Nhưng với riêng ca bệnh này, cô cảm thấy như mình chỉ trải nghiệm quá ít ỏi về nỗi buồn con người.
Lâm Hi Ca vào viện đã hơn một tháng, nhưng vẫn chưa một ai đến thăm. Mặc dù đã liên lạc với gia đình, nhưng họ chỉ trả tiền viện phí và giao mọi thứ còn lại cho bác sĩ, cũng chẳng hỏi thăm về cô bé. Hằng ngày, cô đều lặng nhìn ra cửa sổ, không cười không nói, cô đơn như bị thế giới bỏ quên. Cô Hà lôi từ chiếc xe đẩy ra một xấp giấy. Như thường lệ, Lâm Hi Ca luôn đều đặn viết ít nhất một bài thơ vào buổi sáng, và có khi cô viết luôn tay đến tám, chín bài một ngày. Cô Hà đã một lần nhìn thoáng qua bài thơ cô viết. Nét chữ rõ ràng, cẩn thận như sợ người nhận không đọc được. Thơ của cô đủ dạng đủ kiểu, cốt đều nói lên những sự việc xảy ra trong ngày. Cô Hà đã rất ngạc nhiên nhận thấy cô bé dường như quan sát được tất cả mọi thứ trong bệnh viện, dù cô như chỉ ngồi bất động.
” Lại không ăn sáng à?” Bác sĩ Hàm gõ nhẹ lên cửa, bước vào. ” Hôm nay cháu thế nào? Nhớ thêm chút gì chứ?”
” Anh ấy rất yêu thiên nhiên, và là một người rất hiền lành.”
” Tốt lắm.” Bác sĩ Hàm gật đầu. Ông rất yêu nghề và là một bác sĩ giỏi. Ông cảm thông với những ca bệnh. Cũng như tất cả những nhân viên khác trong bệnh viện, ông đặc biệt chú ý đến cô bé này.
Lâm Hi Ca gặp tai nạn giao thông, đầu cô đã va đập mạnh. Não cô bị tổn thương và cơ bản là cô bị mất trí nhớ. Khi trả lời câu hỏi kiểm tra, cô thậm chí còn không nhớ nổi tên mình, hay bất kì người thân nào. Những chuyện thế này thường xảy ra. Nhưng cô lại nhớ, một thứ duy nhất cô đã chống chọi với những cơn đau đầu để níu giữ lại, rằng cô rất yêu anh. Và hằng ngày, cô đều viết thư cho anh, những lá thơ đầy cảm xúc.
Bác sĩ Hàm quan sát cô bé. Ông không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào hiện hữu trong cô bé đang trong tuổi 15 tươi đẹp. Không hạnh phúc, không đau buồn, không sợ hãi. Cô như con búp bê bằng vải vô hồn sống ngày qua ngày chỉ dựa vào những bức thư.
” Cháu cảm thấy khỏe hơn chứ?”, ông ân cần.
” Vâng”, như thường lệ, cô chỉ trả lời ngắn gọn
” Có chỗ nào đau nhức không?”
” Đầu có hơi nhức.”
Bác sĩ Hàm mỉm cười.
” Cháu có thế xuất viện rồi. Đầu cháu sẽ chỉ đau một thời gian nữa thôi. Nhưng phải giữ sức khỏe và ăn uống điều độ.”
Vốn dĩ ông nghĩ cô bé đã chán ngấy cái bệnh viện này rồi, như những bệnh nhân khác thường than vãn. Ông tưởng tượng gương mặt cô sẽ bừng sáng lên đôi chút. Tuy nhiên, điều duy nhất ông nhìn thấy trong đôi mắt cô khi cô ngẩng mặt lên là sự bối rối.
” ….. đi? Bác đuổi cháu đi?”
” Không! Ha ha! Chỉ là cháu đâu thế lãng phí cả đười người rúc mãi trong cái bệnh viện này chứ”. Ôi cô bé này thật có suy nghĩ tiêu cực quá, ông nghĩ thầm.
“…. Cháu sẽ đi đâu?”
Câu hỏi này làm bác sĩ Hàm dừng cười. Trông cô bé không có chút đùa cợt gì cả.
” Cháu không định về nhà sao?”
“…. Không”
” Tại sao?”
” Cháu không nhớ số nhà của cháu.”
Bác sĩ Hàm và cô Hà đưa mắt nhìn nhau e ngại. Quả nhiên họ đã quên mất. Gia đình Lâm Hi Ca dường như không ở Nhật mà đã sang Mĩ từ lâu. Hồ sơ của cô lại rất sơ sài, chẳng đề bất cứ họ hàng nào khác. Nhìn cô cụp mắt xuống trông thương cảm vô cùng. Sau đó, cô Hà đã đề nghị để cô bé về sống với mình để chăm sóc cô bé. Gia đình cô cũng đã đồng ý.
Hai ngày sau, cô Hà trên tay lỉnh kỉnh đủ thứ quần áo và đồ đạc bước vào nhà. Lâm Hi Ca chạy ra đỡ phụ đống bưu kiện. Cô Hà mỉm cười nhìn cô bé thoăn thoắt sắp xếp đồ đạc đầy trìu mến. Cô đã luôn muốn có một đứa con gái như thế này.
Căn nhà cô Hà khá là cổ điển, nhỏ nhắn và nằm cuối một con hẻm không mấy người qua lại nên yên tĩnh vô cùng. Hàng xóm xung quanh khá là gần gũi. Tin cô Hà nhận nuôi một bé gái đã được truyền đi nhanh chóng. Hôm Lâm Hi Ca ra viện, mọi người đã làm một bữa ăn xóm giềng nhỏ chào mừng cô.
Bàn tay đang thoăn thoắt thu dọn của cô chợt dừng lại. Lâm Hi Ca ngẩng người, nhìn bộ đồng phục trên tay dì Hà.
” Ngày mai cháu sẽ đi học”, dì Hà tươi cười thông báo.
“……”
” Mặc dù cháu nhập học trễ hơn mọi người và sẽ có chút khó khăn, nhưng sẽ không vấn đề gì chứ? Cháu mặc vào cô xem thử nào. Ôi dễ thương quá. Nó làm cô nhớ lại thời cô còn trẻ……..”
Lâm Hi Ca chạm vào hình bóng phản chiếu trên mặt gương, trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả. Tuy không rõ nó là gì, nhưng cô có cảm giác ngày mai mọi chuyện sẽ không diễn ra tốt đẹp.